Chào mừng quý khách đến với website Dòng Họ Lê Quý !
     
 
   Tỷ giá
 
Thư giãn: Cái mặt – cái miệng
(Cập nhật ngày: 09/07/18 01:19 PM)

 

 

 

Tác giả: Tiểu Tử

 

 

.Trong t ng thông thường, ch “ăn” lúc nào cũng thy như người lãnh đo, nghĩa là đng trên đng trước nhiu ch din t mt hành đng mt s kin – không biết đ làm gì nhưng vn phi…đng trên đng trước! – Ví d như “ăn qut, ăn gian, ăn trm, ăn cướp” v.v… Tiếng “ăn”… ăn nhu gì vi nhng chuyn “qut, gian, trm, cướp”, vy mà phi có lãnh đo “ăn” vào đó nghe nó mới…xuôi lỗ tai! (Tiểu Tử) 

 

 

.KD: Bạn bè gửi cho bài viết này của Tiểu Tử. Đọc cho thư giãn nhưng cũng không kém phần “sâu sắc… xấu”

  😀

 

 

 

.Dù vậy, chủ Blog cũng vẫn phải biên tập một vài chỗ “tiểu tiết” của Tiểu Tử, cho phù hợp tinh thần Blog KD/KD  

—————–

 

Cái mặt

 

 

Con người có cái mt là quan trng nht. Tht vy, nếu ly cái mt b đi, tt c nhng gì còn li trên thân th s không dùng vào đâu được hết và cũng không còn tn ti được na. Không có mũi đ th, không có ming đ ăn… con người không có cái mt là k như “tiêu tùng”!

 

Trước khi “đào sâu” cái mt, xin m du ngoc đây đ “vinh danh” tiếng Vit : phn ln nhng gì nm trên cái mt đu bt đu bng ch “m”, trên thế gii chưa có th tiếng nào như vy hết!

Đây, nhìn coi : trên mặt có mt, mũi, ming (mm) , má. “mt” có mày, có mi, có mí mt, ri mt mp, mt mng nước, mt mơ màng, mt mơ mng, mt m, mt mù… Qua ti “mũi”, ngoài “mùi” ra không thy ch “m” nào khác dính vào. Có l ti vì cái mũi nó… cng khư, không….linh hoạt.

 

 

Ấy vy mà nó – cái mũi – và “chân mày” (cũng kém linh hot như cái mũi!) li được đi kèm vi cái mt đ… h tr cho tiếng “mt”, trong t ng thông thường : “mt mũi” , “mt mày” , làm như nếu nói “mt” không, phát âm nghe…. trơn lùi, nh hu không lt l tai! Cho nên người ta nói “mt mũi bơ ph” , “mt mày hc hác” , ch ít nghe “mt bơ ph, mt hc hác” . Bây gi ti “ming”, thì có môi, có mép, ri mm mép, môi miếng, ming méo, ming móm, mím môi, mếu máo, mp máy, bú mm, mút mp…. Đến “má” thì ngoài “mt mn” ch có “mi mt cái” là còn thy ch “m” nhè nh pht phơ…. Tiếng Việt hay quá!

 

 

 

Trở v vi cái mt. Ông Tri, khi to ra con người, ban cho cái mt là mt ân hu ln. Nh có cái mt mà con người nhn ra nhau, chng nhn ra v, con nhn ra cha, biết ai là bn ai là thù v.v…. Th tưởng tượng mt ngày nào đó bng nhiên không ai còn cái mt na. Nếu có sng được nh mt s nhim mu nào đó, th hi con người ly gì đ nhn din nhau ? Chng v, cha con, bn thù gì đu… xà ngu. Vy là lon đt! Cho nên xưa nay, người ta coi trng cái mt lm. Có người còn nói : “Thà chu mt mng ch không bao gi đ cho mt mt”! Vì vy, ri có ai l li chm t ái mt người nào thì người đó thy b… mt mt, lin đưa mt nm tay lên hăm he : “Thng đó, b nó gin mt tao h ? Tao phi dn mt nó mt ln cho nó biết mt tao”. Ri, bi vì cái mt nó…. nng ký như vy cho nên khi nói v mt người nào, người ta ch nhm ngay vào cái mt ca người đó đ mà nói. Nếu ghét thì gi “cái bng mt” (Cái mt mà như tm bng thì thit tình thy chán quá! Thường nghe nói : “Cái bng mt thng đó tao coi hng vô!”) Nếu hơi khinh mit thì gi “cái b mt” (“Thng này có b mt ăn cướp!”) Còn khi thương thì cái mt tr thành “cái gương mt” (“Em có gương mt đp như trăng rm!”) Chưa hết! Khi ni gin mun… hc máu, người ta cũng ch nhm vào cái mt ca đi th ch không ch nào khác đ “dng mt đp” hay “cho mt dao” hay “phơ mt phát” hay…“tt mt lon ác-xít”! Bi vy, xưa nay nhng người có “n máu” lúc nào cũng s b “nhìn mt tr thù”, và hi thi chng Pháp, nhng đim ch viên đi nhìn mt “quân phn lon” đu ly bao b trùm đu đ giu mặt!

 

 

 

Con người, khi nhìn người khác, lúc nào cũng bt đu cái mt (Ch có người không…bình thường mi nhìn người khác bt đu cái chân hay cái bng hay cái lưng!) đó – cái mt – ngoài cái đp cái xu ra, còn hin lên “cái mt bên trong” ca con người. Các nhà văn gi là “nét mt”, nghe … tru tượng nhưng suy cho k nó rt đúng. Bi vì ch có cái mt là…..v được cái ni tâm ca con người tht đy đ. Cho nên mi có câu “Xem mt mà bt hình dong” (hình dong đây là cái hình dong giu kín bên trong con người) Cho nên, trên sòng bài, các con bc thường “bt gân mt” nhau đ đoán nước bài ca đi th. Cho nên my “giáo sư chiêm tinh gia” lúc nào cũng liếc sơ cái mt ca thân ch trước khi nâng bàn tay lên xem ch tay, đ….đnh mc coi “thng cha này nó s tin my phn trăm nhng gì mình nói”! Thì ra, đi người không nm trong lòng bàn tay như my “thy” đó nói, mà nó nm ngay trên nét mặt!

 

 

 

Cũng bởi vì cái mt nó….phn đng như vy cho nên các “đnh cao trí tuê” đâu đó đã nâng cao cnh giác, n mt mt cách….an toàn sut giai đon đu tranh “chìm” và ch “xut đu l din” khi toàn dân đã vùng lên ni dy. Và đã phải thay tên đi mt lia chia đ đánh lc hướng k đch, nay đ râu mai thay tóc mt co đu v v ….H ôm khư khư cái mt đ….qun lý nó tng giây tng phút, ch s nó đ lòi ra cái mt tht nhét giu bên trong, riết ri nó xơ cng như mt bng đt. Đến ni vào bàn hi ngh quc tế, các đi tượng không làm sao “bt gân mt” đ “đi” mt nước bài cho ngon mc! đây, phi nói thêm cho rõ là cho dù trong ni b vi nhau – nghĩa là gia “ta” và “ta” – cái mt vn b qun lý y chang như vy, bi vì hành đng đó đã biến thành “bn năng” t khuya! Vì vy, đng ngc nhiên khi thy, sau hi ngh, mi ôm “hôn nhau thm thiết tình đng chí” mà trên đường v li khu b có cán b đã b “bùm” hay b “cho xe rơi xung h” mt cách rt….bài bn, đ li nim “vô cùng thương tiếc” nm trên vòng hoa phúng điếu ca người đã ra lnh h th! Có khi, chính “đng chí” này là người thay mt tp th, đng ra….rt nước mt đc điếu văn! đây, ông bà mình nói : “Phi mui mt mi làm được như vy”. Tht là chí lý! Cái mt đã mui ri thì đâu còn s….b thúi hay b sình! Ta c tnh bơ thôi!

 

Bởi cái mt nó phn nh con người nên hát bi mi “dm mt” sao cho đúng vi cái “vai”…. Đ khi bước ra sân khu, khán gi nhn ra ngay “thng trung, thng nnh, thng hin, thng d”…v v. Ngoài đi, không có ai dm mt, nhưng vn được người khác “nhn din” là : thng mt gà mái, thng mt có cô hn, thng mt… mt, mt mâm, mt tht, mt hãm tài, mt đưa đám, mt trù cha hi m, mặt…mo …. v v.

Để chm dt bài này, và đ được yên thân, xin phép đc gi cho tôi “vác cái mt ca tôi đi chỗ khác”!

Cái ming

 

 

Cái miệng có hai chc năng chánh: ăn và nói. Xưa nay ít có ai đ ý đến nhng chc năng ph ca cái ming – tiếng là ph nhưng cũng không kém phn quan trng – như: ngáp, , ho, khc, th khi nào b nght mũi v.v… Có l ti vì nó… h cp quá nên b coi thường! Và cũng ti vì có s coi thường đó mà người ta ch chú trng dy tr con hc ăn hc nói thôi. Thành ra, ln lên, phn đông ngáp ơi i không che ming, ng c nghe chi l tai, ho thng vào mt người đi din, còn khc nh thì tùm lum bt c ch nào… Trong chuyn phiếm này, tôi cũng theo “truyn thng” đ ch viết v hai chc năng “ăn và nói” ca cái miệng.

 

 

 

Ăn… Từ hi còn nm trong bng m, con người đã biết ăn (Ông Tri sanh ra như vy!) Mi lt lòng, không ai dy, k vú vào ming là đã biết… đp (V sau, khi đã thành nhơn, có đòi đp như hi bêbê là mt… cái gì khác ch không phi là ăn!) Thành ra “ăn” là mt bn năng. H đói là t nhiên phi kiếm cái gì ăn, chưa biết rng không ăn ln hi ri s chết (Ăn… hi l không nm trong “din” t nhiên tri sanh này!). Khái nim “chết vì không có gì ăn hay có mà ăn không được” ch đến vi con người khi con người có đ trí khôn. Kh ni, khi có đ trí khôn, con người li đòi “ăn ngon”, biết chê biết khen, biết chế biến món này món n đ ăn cho “khoái khu”. Cái “ăn”, vì vy, đã chiếm… đnh cao ca trí tu loài người, đến ni có câu “dĩ thc vi tiên” (ăn trước đã!) và Vit Nam min nào cũng qung cáo rm r “món ăn đc sn “ đ làm… chy nước miếng du khách ( Hà Ni bây gi “chy nước miếng hay chy nước dãi” được gi là “toát m hôi lưỡi”! T ng cách mng vn… tru tượng!) Trên thế gii, ngành du lch x nào cũng gii thiu tht nhiu v “cái ăn” ngay sau khi cho xem phong cnh hùng vĩ hu tình. Đ thy cái ming tuy nh xíu như vy mà đã…đ ra ch “ăn “ tht to t chảng!

 

 

 

Trong từ ng thông thường, ch “ăn” lúc nào cũng thy như người lãnh đo, nghĩa là đng trên đng trước nhiu ch din t mt hành đng mt s kin – không biết đ làm gì nhưng vn phi…đng trên đng trước! – Ví d như “ăn qut, ăn gian, ăn trm, ăn cướp” v.v… Tiếng “ăn”… ăn nhu gì vi nhng chuyn “qut, gian, trm, cướp”, vy mà phi có lãnh đo “ăn” vào đó nghe nó mi…xuôi l tai! Ri thì…ăn tùm lum, lúc nào đâu cũng thy ăn: ăn gi, ăn cưới (Hi xưa còn nói “ăn đám ma” na!) ăn khánh thành, ăn lên lon, ăn Tết, ăn đy tháng, ăn thôi nôi, ăn… hi l v.v… Ch có “ăn” thôi, vy mà cái ming sao mà “lm chuyện”!

 

 

 

Bây giờ, xin nói đến “nói”.

 

 

 

Con người nếu sng mt mình chc không cn phi biết nói! Tht vy, biết nói đ nói vi ai? Ri, bi vì con người cn sng vi con người nên mi phi “nói” đ hiu nhau. Mi đu nói bng… tay chân (bây gi gi là “ra du”) Ln hi, chc ra du… mi tay nên mi bày đt tiếng nói (Du sao, mi ming vn… d chu hơn mi tay; cái trí khôn ca con người bt đu… ló dng!) Cái ming, ngoài chc năng “ăn” ca Tri cho, bây gi có thêm chc năng “nói” do con người đ ra vì mun người khác hiu mình nghĩ gì muốn gì.

 

Con người mi sanh ra chưa biết nói, ch biết khóc! Các nhà văn gi đó là “tiếng khóc chào đi”. Hay quá! Tht vy, nếu không có tiếng khóc thì làm gì có tiếng nói? Ri t ch “oa oa” đó riết ri cũng ra ch ra câu. Người ta dy tr con hc nói cho đúng cách, hc nói cho có l đ, hc nói cho thanh tao. Có mt điu l là nhng tiếng… chi th chng thy ai dy mà sao ai ai cũng biết và biết s dng đúng nơi đúng lúc mt cách “tài tình”!

 

 


Nói về
“nói”, con người nói thôi… đ th. Nào là “nói thánh nói tướng”, “nói láo nói phét”, “nói hành nói ti”, “nói trăng nói cui”… Ri “nói phang ngang ba ci”, “nói dng trong hng người ta”, “nói trên tri dưới đt”, “nói mà cái ming không kp kéo da non”, “nói như con két”…v.v.. Cái ming nói nhiu hơn ăn, bi vì ăn no ri là không ăn được na ch còn nói thì có bao gi b…no nói đâu đ mà phi ngng?

 

Tóm lại, cái ming là đ ăn và đ nói. Vy mà chính cái ming nó “hành” con người. Ông bà mình hay nói: “Bnh t ming mà vào, V t ming mà ra”. Đúng quá! Ti vì mình ăn mi đem mm bnh vào người và ti vì mình nói mi đng chm sanh chuyn. Biết như vy nhưng làm sao con người sống mà không ăn không nói?

 

Ở một XH khác, người ta đã thu trit cái “chân lý” va k cho nên đã… phân loi cái ming: ming ca nhân dân và ming ca nhà nước. Cái ming ca nhân dân là cái ming “ăn” còn cái ming ca Nhà nước là cái ming “nói”. Nhà nước “qun lý” cái ming ăn nên ch cho ăn va phi, đúng tiêu chun, đ nhân dân đng… b bnh! (Bnh t mm mà vào, đúng thế đy… Ta đã hc tp và trin khai cái chân lý y t thi…không có gì đ ăn cơ!) Còn “nói” thì nhân dân không nên nói, bi vì “nói” là mang v vào thân đy thôi. Đ Nhà nước nói, bi vì là đnh cao trí tu ca loài người, biết nói thế nào đ không bao gi phi… mang v vào thân. Và bi vì cái ming ca Nhà nước là loi ming nói không s… mòn, không phi tn tin mua và d tr đ ph tùng thay thế. Cho nên đng ngc nhiên sao đó ch nghe có Nhà nước nói và nói không bao gi…ngng! Ngoài ra, Nhà nước vì thương dân nên khi thy dân há ming đnh nói là đưa tay bt ming ngay ko dân mang v vào thân, ti nghiệp!


 Các tin khác
 
Yahoo Chat: Trợ lý
Yahoo Chat: Quan tri
Yahoo Chat: Trợ Lý
Skype Call: Hỗ trợ