n.  

Không gian Tết Việt được tái hiện tại Hoàng thành Thăng Long.
Ngay như cuộc sống mỗi người cứ chinh  phục các đỉnh cao, đôn đáo mưu sinh, kiếm tiền để giàu có, hơn người.  Chúng ta bị cuốn sâu vào cuộc sống vội vã, tấp nập, gấp gáp. Thậm chí  nhanh đến không thể kìm giữ. Từ kỷ nguyên nào, không biết nữa, loài  người đã có câu “thời gian là vàng bạc”. Con người chạy đua với thời  gian. Thời gian chạy đua với con người. Máy móc và trí tuệ nhân tạo cũng  đua với con người. Khi lâm vào căng thẳng, con người bắt đầu sợ thời  gian, sợ tốc độ, sợ cả những món ăn nhanh. Người ta muốn sống chậm lại,  kìm giữ bản thân lại, cả những công việc bộn bề. Chúng ta muốn trốn  thành phố ồn ào tấp nập, tìm về những miền quê yên tĩnh, vắng tiếng ồn  của máy móc xe cộ, nhưng hào phóng tiếng gió, tiếng chim chóc và sắc  diệp lục. Nhiều người tìm về các resort để nghỉ ngơi, xả bớt căng thẳng,  ngột ngạt, tiếp thêm năng lượng, dũng khí vượt qua áp lực sắp tới.
Đến ngay cả Tết, người ta cũng lo Tết.  Mà thật, những ngày Tết giờ đây cũng trôi qua quá nhanh. Mỗi người lo  toan cả tháng giời, vèo trôi mấy ngày rồi… hết. Để chuẩn bị cho Tết bây  giờ người ta cũng phải vắt chân lên cổ chạy lo sắm đồ. Công nghệ và các  dịch vụ có thể phục vụ ta tất cả, nhưng không thể nghĩ thay, mà chúng ta  phải chi tiền cho tất cả các dịch vụ, kể cả mua sắm đồ dùng trong những  ngày Tết Nguyên đán. Vậy nên, càng ở những đô thị “chạy nhanh” như Hà  Nội, TP Hồ Chí Minh, người ta càng ngại Tết, bởi phải lỉnh kỉnh mua sắm,  lo biếu xén, quà cáp. Và bởi người ta bận bịu đến nỗi không thể chậm  lại được. Lại nữa, Tết đến và qua nhanh có nghĩa là một năm cũng vèo  trôi, con người cũng mau già, người ta mới cảm thấy hoang mang trong đời  người ngắn ngủi.
Cái gì quá tải cũng không tốt. Frederick  Oliver thật có lý khi nói rằng: “Nếu có việc gì đáng làm, nó đáng được  làm chậm rãi”. Cuộc sống hiện đại đã khiến con người cứ phải dấn bước,  nhanh chóng. Mà nhanh cũng sẽ có lúc trở thành… quá tải. Cho nên con  người ngày nay mới phải tập ngồi thiền, tập yoga nhiều hơn, tập cười và  có những câu lạc bộ tập cười ra đời.
Xét đến cùng, dịp Tết là cơ hội cho  nhiều người xả hơi, ít nhất trong một đến hai ngày. Nhiều người thành  phố đổ về quê đoàn tụ với gia đình, sống chậm, thanh thản bên những ngôi  nhà cổ, nhà vườn, dướp nếp rêu phong cổ kính của làng quê, cùng hòa vào  nền nếp sinh hoạt lễ nghĩa họ mạc. Họ tham gia các chợ phiên nơi vùng  quê. Cũng mặc cả, cũng ngã giá, nhưng chỉ để cho vui, nở nụ cười sảng  khoái. Họ cần đón lấy cái ân cần, tử tế, chân chất, đong lấy cái tình  cái nghĩa ở nơi làng quê. Thực chất là muốn đắm vào sự phóng khoáng mộc  mạc của đời sống dân sinh, nhàn tản ngắm hoa, chăm hoa, đón tiếp họ  hàng, nấu những món ăn giản dị.
Có người lại chọn cho mình cái Tết bằng  chuyến đi phượt thật xa, để tìm cảm giác mới, hít thở khí trời ở nơi  vùng biên viễn, rừng núi hoang sơ, chụp những tấm ảnh hoa cỏ trong tiết  xuân ấm, chớp lấy hình những em bé mặt nhem nhuốc nơi cao nguyên đầy  gió, thưởng thức những món ăn của các dân tộc ít người... Đó là nhu cầu  có thật, ngày càng nhiều và thậm chí đã thành một trào lưu. Nhiều gia  đình tụm hai, ba đã lên những kế hoạch từ trước đó cả tháng. Bởi với họ,  đi theo nhóm gia đình tạo nên những hứng khởi cho tất cả các thành  viên. Cốt lõi của vấn đề là hòa quyện với thiên nhiên. Ngay cả vơi tôi,  đó cũng là một sự khao khát. Chỉ thiên nhiên mới giúp tâm hồn ta thư  thái, bình tâm lại, ngẫm nghĩ về những giá trị của cuộc sống. Thiên  nhiên độ lượng hơn chúng ta tưởng. Thiên nhiên đã dưỡng nuôi con người,  chở che và gìn giữ. Thiên nhiên đã chịu những áp lực lớn lao do cuộc  sống con người mang lại, oằn oại vì hệ quả của lối sống nhanh và gấp gáp  của con người, rồi thiên nhiên vẫn nhẫn nại tiếp nhận con người trong  cuộc vùng vẫy đi tìm sự thanh thản và ngọt mát.
Có nhà văn hóa đã thốt lên: Không ai có  thể cưỡng lại được cỗ máy thời gian. Suối thời gian cứ tuôn chảy, khiến  nhiều người lo lắng. Cuộc sống cũng có quá nhiều sự thúc bách, ngột  ngạt, thậm chí bận bịu đến mức người ta không còn thời gian để xem mình  bao nhiêu tuổi, khuôn mặt mình đã già đi mấy phần. Nên có những người  mải mê làm lụng, đầu tắt mặt tối, khi ngẩng mặt lên mới biết mình… già.  Ai rồi sẽ có lúc chẳng còn đam mê tốc độ nữa, mà muốn ghim mình vào sự  nhàn tản. Với tôi, khi có cơ hội sống chậm lại, ăn chậm, đi chậm thì tôi  cố gắng tận dụng. Tận dụng để dần được sống trong đô thị chậm, thư giãn  và suy tưởng trong không gian sinh thái và ít tiếng ồn.
Quay trở về với những ngày Tết. Tôi  nghiệm ra, ngày Tết cũng là những ngày để mình được thoát ra khỏi bao lo  lắng. Lúc đó, chúng ta có quyền sống chậm, ít nhất là để thấy cuộc đời  thật sự đáng sống và ý nghĩa.
Nguyễn Văn Học/Nhandan